Kèo vàng bóng đá Everton vs Aston Villa, 02h30 ngày 16/1: Khởi đầu suôn sẻ
(责任编辑:Nhận định)
下一篇:Siêu máy tính dự đoán Arsenal vs Tottenham, 3h00 ngày 16/1
" Chào con, con gái yêu " \- Thước Lam Vi nở nụ cười hiền dịu nhìn cô con gái.
" Chào con " \- Lục Đắc Thành lên tiếng nhưng mắt vẫn chăm chăm đọc báo
" Ủa mẹ, anh trai con đâu rồi? \- "Ngó quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng anh trai cô đâu bèn hỏi mẹ.
" Anh con nó đi công tác rồi "
" Vâng "
" Thôi, chúng ta vào ăn nào " \- Lục Đắc Thành để tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy.
" Dạ "
Thế là họ cùng bước vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rã, bỗng mẹ cô nhắc đến:
" Tiểu Nhi à, ta muốn nói với con một việc"
" Vâng, mẹ nói đi ạ "
"Ta đã từng hứa với một người bạn rằng nếu hai ta sinh con gái thì hai đứa con gái sẽ là bạn thân của nhau, nhưng nếu là nam với nữ thì sẽ có hôn ước "
Nghe đến đây cô dừng đũa, cúi gầm mặt.
" Con hiểu ý mẹ mà đúng chứ "
" Con... Con.... Không muốn đâu mẹ "
" alt="Truyện Vợ À, Anh Sai Rồi!" />Trang được thiết kế theo phong cách phẳng, ít sử dụng hiệu ứng 3D, các hình ảnh, nút bấm, biểu tượng được đơn giản hoá tối đa. Cấu trúc web là những mảng khối rõ ràng cho từng dịch vụ, gói cước, giúp khách hàng tìm kiếm thông tin dễ dàng hơn. Nhưng ngoài thiết kế hợp lý hơn thì có thể kể ra 6 điểm nhấn đáng chú ý trong trang chủ MobiFone như dưới đây:
+ Trang chủ thể hiện tổng quát các gói cước, dịch vụ mà khách hàng chưa cần phải kích chuột tìm hiểu vào trang chi tiết trên các tab.
+ Dưới chân trang giúp điều hướng người dùng tới các mục một cách rõ ràng nhất.
+ Khách hàng có công cụ tìm cửa hàng MobiFone gần nhất với một “bộ lọc” thành phố, quận huyện, phường xã, dịch vụ cung cấp hay giờ mở cửa.
" alt="Hướng dẫn sử dụng trang chủ MobiFone giao diện mới" />Apple vẫn thường tung ra các chương trình khuyến mại, bán ứng dụng và game trên App Store với mức giá rẻ hơn thông thường. Một chương trình khuyến mại như vậy vừa được "Táo khuyết" âm thầm triển khai, giúp người dùng có thể sở hữu các game, ứng dụng thương mại với mức giá cực kỳ hợp lý.
Theo đó, kho ứng dụng này hiện đang bán 100 game và ứng dụng ở một mức giá có thể coi là "không thể rẻ hơn", hầu hết chỉ 0,99 USD. Các game, ứng dụng được giảm giá lần này cũng thuộc rất nhiều thể loại, từ ứng dụng nhiếp ảnh, ứng dụng phục vụ công việc...
" alt="App Store đang bán hàng trăm game, ứng dụng với giá chỉ 0,99 USD" />
Hà Du vừa ló đầu ra từ trước chiếc gương trên tường vừa hỏi người đang ngồi cắm mặt vào máy tính, trên tay còn bận vuốt lại mái tóc vừa xịt keo bóng loáng của mình.
Ký túc xá không thể nào có chiếc gương treo tường lớn như vậy, đều là do tên trai thẳng thích ăn diện Hà Du lên mạng tậu về, trong phòng này trừ Nhạc Dương, ba người còn lại đều sẽ nghía qua nó mỗi khi ra ngoài. Thật ra là chỉ muốn nhìn sự đẹp trai lai láng của mình tự kỷ mà thôi.
"Tao bận đi phó bản rồi."
Thanh niên ngồi đưa lưng lại với hắn vẫn không chút dịch chuyển. Đương nhiên nếu không tính bàn tay vẫn luôn nhấp chuột không ngừng của cậu thì gần như chính là một pho tượng.
Hà Du chán nản nhún vai, đặng bước đến, tư thế ngả ngớn không thẳng hàng ngay lối cúi người chống một tay lên bàn máy tính của Nhạc Dương, rèn sắt không thành thép nói: "Nhạc Dương, năm nhất đại học đã qua rồi đó."
Nhạc Dương vẫn không dời mắt khỏi màn hình máy tính đang hiển thị khung cảnh thơ mộng của thành Tô Châu cổ đại, chính giữa màn hình là một Đường Môn tay cầm thần khí hình nỏ, vũ khí độc môn của Đường Môn cấp tám mươi hai được khảm ngọc sáng lấp lánh khiến cho nam Đường Môn càng thêm soái khí. Cho dù chỉ mặc đồ cơ bản do môn phái cấp thì trông vẫn rất gì và này nọ. Nghe hắn nói thì cậu điềm nhiên hỏi lại: "Thì sao?"
Sau đó tay lại lạch cạch gõ lên khung chat ở góc trái bên dưới màn hình một hàng chữ: [ĐM* xin một slot 4T* 8x]
*Viết tắt cả từ Đường Môn. Lời thoại trong game gọi môn pháp đều viết tắt cả nhé. Rất nhiều viết tắt cho đỡ tốn thời gian tác giả sẽ có chú thích.
*4T là cách gọi tắt của phó bản Tứ Tuyệt Trang của game Tân Thiên Long Bát Bộ. Sau đó sẽ giải thích rõ hơn trong truyện.
Tin tức được phóng lên kênh thế giới vào lúc cao điểm người đi rất đông nên biểu tượng tổ đội bên dưới thanh công cụ lập tức nhấp nháy chừng vài giây sau đó.
Nhạc Dương ngựa quen đường cũ nhấp vào, giữa màn hình lập tức hiện lên một giao diện gồm có sáu chiếc khung. Trong đó đã có bốn khung có người, nhìn hình thức nhân vật cũng có thể đoán sơ sơ là một đội mạnh, đảm bảo không bị diệt đoàn, Nhạc Dương không có quá kém chọn bấm vào nút đồng ý.
" alt="Truyện Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online" />
Tuy rằng chơi cờ và uống rượu là hai điều ba Hạ kiên trì làm nhưng mẹ Tô mới là trung tâm trong cuộc đời của ông cho nên chút dụ hoặc này cũng không thể làm ba Hạ mất đi lý trí, trong lòng ông rõ một sự thật —— thằng nhóc trước mắt này không chỉ muốn lấy đi áo bông nhỏ ông vất vả dưỡng dục hai mươi mấy năm mà còn làm vợ của ông luôn treo trên miệng.
Nghĩ đến đây, ba Hạ liền khó chịu, ông gian nan đem ánh mắt dời khỏi bình rượu đặt trên bàn, mặt không cảm xúc gật gật đầu nói: “Ừm, có tâm, đặt ở nơi đó đi.”
Nhìn đến tình cảnh này Hạ Chi Tình thiếu chút nữa trợn tròn mắt, phải biết rằng ở Hạ gia, ba Hạ trước nay đều là lấy mẹ Tô làm trung tâm, chỉ cần là mẹ Tô thích, ba Hạ nhất định vô điều kiện hai tay hai chân tán thành, cho nên lần này nhìn thấy ba Hạ vậy mà làm trái ý của mẹ Tô, Hạ Chi Tình kinh ngạc không thôi.
Hạ Chi Tình quay đầu khẩn trương mà nhìn Tống An Thần, sợ anh nói ra cái gì không đáng tin cậy, lúc trước, bọn họ diễn thử rất nhiều lần, chỉ là nội dung đều là nhằm vào như thế nào để tránh được hoả nhãn kim tinh của mẹ Tô, không có màn nào ứng phó đối với ba Hạ.
Vì tránh cho xảy ra sai lầm, cô quyết định chủ động ra tay, cô chạy đi lên ôm lấy cánh tay ba Hạ, làm nũng nói: “Ba, khi nào có thể ăn cơm, con thật là đói quá đi.”
Hạ Chi Tình muốn dùng chiêu làm nũng này dời đi lực chú ý của ba Hạ, nhưng mà hết thảy cũng chả làm được cái mẹ gì, hiển nhiên cô đã quên mất ba Hạ là người ăn cứng mà không ăn mềm.
Quả nhiên, chỉ thấy ba Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua con gái đang dính ở trên người mình, mở miệng nói: “Đồ ăn đang nấu, con trước đem vali lên phòng đi, một lát liền có thể ăn cơm.”
“Vâng, vậy được rồi, An Thần anh giúp em đem vali đi lên đi.” Không có cách nào đánh lừa ba Hạ, vậy đành phải mang Tống An Thần rời khỏi hiện trường vụ án, phòng cô ở lầu ba, cho nên cô đưa ra ý kiến kêu Tống An Thần giúp cô xách vali, đó là việc hợp tình hợp lý.
Phải biết rằng con gái bằng cha, chút diễn xiếc này của cô tất nhiên không tránh được hoả nhãn kim tinh của ba Hạ, ông bất động thanh sắc liếc mắt lên trên lầu một cái, bình tĩnh nói: “Chút chuyện nhỏ này kêu Chi Sơ giúp con là được, nó hiện tại đang ở trong phòng nó.”
Nghe được tên Hạ Chi Sơ, lửa giận tích tụ hơn một tháng trong lòng Hạ Chi Tình “Tạch” một tiếng liền bùng nổ.
Lúc này không báo thù, đợi tới khi nào?
Lý trí của Hạ Chi Tình khi nghe được tên Hạ Chi Sơ một khắc kia đã bị chó ăn, cô ném vali xuống, biến thân thành chim nhỏ phẫn nộ, như tên lửa phóng lên lầu ba chạy đến phòng Hạ Chi Sơ, đem Tống An Thần hoàn toàn ném tại sau đầu.
Nhìn Hạ Chi Tình bỏ mình mà đi, Tống An Thần bất đắc dĩ đỡ trán.
Nhóc con, chút trò này cũng dám không biết xấu hổ chơi ở trước mặt ông? Ba Hạ nhìn bóng dáng con gái hừng hực chạy, khóe mắt hiện lên một tia đắc ý.
" alt="Truyện Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]" />Trong khi đó trang web All About Samsung lại đăng tải một bức ảnh chiếc Galaxy S6 Edge Plus đặt cạnh chiếc Galaxy Note 4. Như bạn có thể thấy trên hình, chiếc S6 Edge Plus có vẻ có kích thước ngang ngửa với chiếc Note 4 và hai cạnh viền cong tương tự như chiếc S6 Edge.
" alt="Galaxy Note 5 và Galaxy S6 Edge Plus lần đầu lộ ảnh thật" />
- ·Nhận định, soi kèo Municipal Liberia vs LD Alajuelense, 09h00 ngày 15/1: Tạm chiếm ngôi đầu
- ·Mở hộp và đánh giá nhanh đồng hồ thông minh InWatch giá rẻ
- ·Nổ ở Thiên Tân, hàng ngàn xe sang biến thành sắt vụn
- ·Truyện Giam Cầm (H+)
- ·Nhận định, soi kèo MU vs Southampton, 3h00 ngày 17/1: Tiếp đà hưng phấn
- ·Sẽ ra sao nếu phim hành động Mad Max được làm theo kiểu Star Wars?
- ·[GPL Mùa Hè 2015] 4 ngày sụp đổ của Boba Marines
- ·Săn boss trong Bạo Phong có gì đặc biệt?
- ·Soi kèo phạt góc Atalanta vs Juventus, 2h45 ngày 15/1
- ·Điều gì xảy ra với cơ thể sau khi bạn uống hết một lon Coca
[Dang oi nho Dang wá]
Điện thoại của Diệp hôm qua để trong túi áo khoác, đạp xe nhanh quá văng khỏi túi bay ra giữa đường bị xe tải kẹp mất xác. Nó tin là điện thoại của nó chưa chết, chỉ là được truck-kun giúp isekai mà thôi, nhưng dù chết hay chưa thì Diệp đã mất phương tiện liên lạc với bạn trai rồi... vì vậy nó đang dùng đôi tay run lẩy bẩy nhắn tin cho Đăng bằng smart ti vi ở phòng khách lạnh lẽo. Mùa đông năm nay lạnh quá.
[Ừ, đang nhắn tin bằng gì đấy?] - Đăng rep bằng tốc độ bình thường của người dùng điện thoại.
"Tờ i vờ i."
[Ti vi] - Diệp ghi có bốn chữ cái mà loay hoay mãi mới xong.
Đăng: [...]
[Thôi ngủ sớm đi.]
Hôm qua Đăng nhắn tin cho Diệp từ chiều tới tối muộn không thấy nó trả lời. Dù cả hai cũng ít nhắn tin, bởi trên lớp thì ngồi gần bàn, tới tối thì Diệp lại qua nhà Đăng học thêm đến hơn chín giờ tối mới về nên không cần giao tiếp qua điện thoại nhiều, chỉ tới khi cả hai ai về nhà nấy mới nhắn qua lại đôi ba câu chủ yếu là gửi meme và cuối cùng là chúc ngủ ngon. Nhưng cả tối qua Đăng vừa nhắn vừa gọi mà không được, vì sốt ruột nên phi thẳng xe sang nhà nó hỏi han lúc 23 giờ 35 phút. Đăng sang vào cái giờ khá muộn nên cả hai đã đứng tâm tình khá lúng túng dưới sự quan sát của phụ huynh.
Cứ nghĩ là cả hai không quá cần thiết việc nhắn tin cho nhau, nhưng sự thật là thiếu vài câu nhắn vớ vẩn đứt quãng 10-20 phút gửi một lần cũng khiến bọn yêu nhau bứt rứt vô cùng, mà Diệp không thể mặt dày vào mượn điện thoại của bố mẹ để nhắn tin cho bạn trai được nên nó phải dùng tới phương án cuối cùng. Còn Đăng cứ tưởng tối nay không được nhắn tin với Diệp ai dè lại nhận được mấy câu nhớ nhung vào giờ này.
[Nho Đăng k ngu dc] - Mày mò một lúc nó mới biết cách để gõ tiếng Việt trên ti vi.
[Vậy nói chuyện một lúc.]
[Uh, Dăng noi chuyen di]
Dù Đăng chúa ghét thằng nào chat không dấu và viết sai chính tả, thêm nữa Diệp còn chat lâu không chịu được, nhưng Đăng vẫn rất kiên nhẫn trả lời.
[Nói chuyện gì?]
[K biet nua, chi muon nc vs Đăng thoi]
Diệp nhắn xong câu này, Đăng cứ ngồi ngây ra, ngập ngừng không biết chat lại thế nào.
[M cung chat bang tv hay sao ma rep lau the?] - Diệp nhắn tiếp.
Cuối cùng Đăng cũng trả lời: [Tao thì muốn gặp mày.]
[Hihi iu Đăng
Trong video vỏn vẹn 20 giây, Diệp đang ngồi sau xe một thanh niên cao ráo, xe dừng trước cửa hàng bán điện thoại một lúc rồi hai người bước vào trong. Khi thanh niên kia quay ra nhìn Diệp thì Đăng mới thấy rõ mặt anh ta. Người này trông khá trẻ, mặt mũi cực kỳ đẹp trai cùng kiểu tóc thời thượng, anh ta vừa mỉm cười thì cảnh xuân bung nở, cuốn hút tới mức hư cấu. Quần áo phụ kiện của anh ta phong cách nhưng không trẩu, hơi có phong thái người trưởng thành, có lẽ là độ tuổi của kẻ đang trong khoảng giữa của học đại học và đi làm.
Diệp và anh ta thoải mái tự nhiên hết mức, đứng cùng một lúc thôi mà hết trêu đùa lại cười nói, cay mắt hơn cả là việc hai người đó còn mặc... áo đôi? Cả hai đều mặc hoodie đen trơn giống hệt nhau. Vậy mà thứ duy nhất cậu và Diệp từng mặc giống nhau chỉ có đồng phục trường đấy...
Càng nhìn gương mặt tươi cười của Diệp, Đăng càng thấy khó thở.
Anh ta mua điện thoại cho Diệp?
Nghĩ như vậy, não cậu quay cuồng như bị ai đó cho vào máy giặt, chóng mặt tới mức muốn ói ra máu.
Tự nhiên muốn giết người.
Không, giết người là phạm pháp.
Nếu Diệp không thích cậu nữa thì cùng lắm là chia tay.
Không, cậu không muốn.
Hay là hỏi thẳng cho nhanh.
Đây là phương án hợp với cách làm việc của Đăng nhất, nhưng hình ảnh kia rành rành như thế làm gì còn có cách giải thích nào khác được nữa?
Đăng cố gắng bình tĩnh lại để cho bộ não hoạt động một cách bình thường. Dù thông minh đến mấy thì cậu vẫn chưa yêu ai bao giờ, tất cả những điều cậu biết chỉ là lý thuyết trên mạng, ngoài ra thì ở trên trường cũng không có đối thủ cạnh tranh nên tạm thời vẫn khá tự tin. Nhưng lúc này hết tự tin nổi.
Cậu nhớ đến mấy câu cậu đọc được trong sách, đại loại là "những thứ mình nhìn thấy tận mắt chưa chắc đã là sự thật" gì đó, nhưng càng nghĩ đầu càng loạn, IQ lao dốc bất thường như thị trường chứng khoán.
Cậu dùng tất cả tự tin bấm gọi vào số mà Diệp hay dùng để nhắn tin cho cậu. Đợi một lúc lâu sau mới có người bắt máy.
"Ai đấy?"
Đăng quên cả thưa gửi, hỏi luôn: "Bà ơi bạn Diệp có nhà không ạ?"
"Diệp á?" Bà nội ngẫm nghĩ, nhớ rằng Chủ nhật nào Diệp cũng sang nhà bạn trai chơi nên đáp: "Nó đi chơi với bạn dai rồi."
" alt="Truyện 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng" />
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Hôm nay là một ngày đặc biệt nhưng không phải là việc Tuấn Phong đi học lại, mà là ngày Hoàng Thị Thanh Vân, cô nhóc của anh bước vào lớp mười. Nói đúng ra thì cô nhóc chả phải là em gái của anh.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Ba mẹ của Thanh Vân là bạn thân của ba mẹ Tuấn Phong, trong một lần họ đi công tác thì tai nạn xảy ra. Ba mẹ của Thanh Vân đều qua đời và cô trở thành côi nhi. Chính vì vậy mà mẹ của Tuấn Phong mới mang cô về nhà, nhận cô làm con gái của mình và bà bắt một trong hai anh em của Tuấn Phong phải cưới Thanh Vân làm vợ. Ngay từ lúc đó thì Tuấn Phong đã vô cùng thương Thanh Vân, anh luôn bảo vệ, chăm sóc và yêu thương cô như em gái của mình. Nhưng Thanh Vân thì lại không như thế, ngay từ nhỏ thì cô đã thầm thích Tuấn Phong.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Vì ngày đầu tiên Thanh Vân đến trường, do vậy Tuấn Phong xung phong chở cô đi học. Anh muốn giới thiệu và giúp cô nhóc hòa nhập nhanh chóng với mọi người và trường lớp để khỏi bỡ ngỡ.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Đang ngồi trên ghế thì Tuấn Phong thấy Thanh Vân bước xuống. Cô nhóc mang chiếc áo dài học sinh màu trắng, gương mặt cô hồng hào, mái tóc đen dài và đôi môi đỏ thắm, cô từ từ tiến đến trong sự ngơ ngác của anh.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Thật sự thì Tuấn Phong không ngờ cô nhóc của anh đã lớn như vậy, mới hôm nào anh còn thấy Thanh Vân nũng nịu rồi mít ướt, thì giờ đây cô nhóc đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp. Nét đẹp của Thanh Vân còn xinh hơn cả người bạn gái của anh.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Sao anh nhìn em chằm chằm vậy.” Thanh Vân bẽn lẽn cúi mặt xuống, hai má cô đỏ lên. “Bộ trông em xấu lắm sao.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tuấn Phong sực tỉnh. “Không phải.” Anh mỉm cười. “Anh thấy cô nhóc của anh hôm nay hơi lạ.” Tuấn Phong ho nhẹ một cái. “Thôi đi học nào.”</font>
Nhanh chóng lao ra sân rồi dắt xe máy ra, chiếc Honda 67 mà Tuấn Phong cưng như cưng trứng. Đội mũ bảo hiểm xong thì anh quay sang đội cho cô nhóc, cả hai người đều mang hai chiếc mũ ¾ màu đen giống nhau. Tuấn Phong vẫn không dám nhìn Thanh Vân, thật sự thì nét đẹp của cô nhóc khiến anh phải ngượng ngùng.
“Ước gì chở ba mà không phạm luật nhỉ.” Tuấn Kiệt em trai của Tuấn Phong nói khía. “Biết đâu anh trai sẽ chở mình đi học cùng.”
Tuấn Phong hiểu ý chọc ghẹo của Tuấn Kiệt. “Im đi thằng nhóc. Lo đi học đi kẻo trễ kìa.”
Tuấn Kiệt cười lớn. “Anh trai giỡn hoài.” Tuấn Kiệt hích mũi lên. “Xem ai tới trường trước không.”
“Giỏi thì xách xe ra.” Tuấn Phong chọc em mình. “Anh sợ em chắc.”
“Trời nắng thế này.” Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Thôi tạm tha cho anh đấy.”
Chọc ghẹo Tuấn Kiệt xong thì Tuấn Phong nổ máy lao đi. Em trai anh năm nay cũng vào lớp mười và cũng học cùng lớp với Thanh Vân. Vì hai người bằng tuổi nên đi học, hay làm gì hoặc đi đâu cũng có nhau. So với tình cảm dành cho hai anh em, thì ba mẹ Tuấn Phong còn thương Thanh Vân nhiều hơn gấp mầy lần. Anh và em mình cũng chả buồn, mà ngược lại, hai anh em còn thấy vui nữa là đằng khác.
Một lúc sau thì Tuấn Phong tới trường, anh nhanh chóng dẫn Thanh Vân đi tìm lớp rồi hướng dẫn sơ đồ trường học cho cô nhóc. Về lại lớp của mình, lớp 12/2, người đầu tiên mà Tuấn Phong muốn tìm là Phương Nhi, người bạn gái xinh đẹp của anh.
Tuấn Phong và Phương Nhi quen nhau lúc năm lớp một. Trong một lần học thể dục, anh vô tình va chạm với cô khi đang nô đùa với bạn. Nhanh chóng xin lỗi, anh phải chở Phương Nhi về để tạ tội. Kể từ đó thì anh và cô bắt đầu quen nhau. Những lần chở nhau đi học, những ánh mắt hay cử chỉ thân mật trong những lần nói chuyện với nhau, đã khiến mọi người trong lớp phát hiện.
“Phong.” Phương Nhi vẫy tay.
Tuấn Phong khẽ cười bước tới. “Có gì không Nhi.” Anh giả vờ.
“Năm nay Phong định ngồi ở đâu.” Phương Nhi khẽ cười.
Tuấn Phong chỉ tay về phía cuối lớp. “Bàn cũ, chỗ cũ.”
“Phong ngồi hoài ở đó mà không thấy chán sao.” Phương Nhi chau mày lại.
Tuấn Phong gãi đầu. “Phong thích ngồi ở cuối lớp nên không thấy chán.”
“Người ta có ý bảo ông lên ngồi cùng. Chứ ai thèm quan tâm ông thấy chán hay không.” Nhật Thanh chem vào. “Bình thường thông minh lắm mà. Sao mỗi lần gặp bà Nhi lại ngu ngơ như vậy.”
Phương Nhi đỏ mặt. “Bà Thanh, bà nói gì vậy.”
Nhật Thanh hứ lên một tiếng. “Còn nói gì nữa. Bộ điếc hay sao mà đi hỏi.” Nhật Thanh quay sang Tuấn Phong. “Chúng ra vẫn ngồi cùng chứ.”
“Đúng rồi.” Tuấn Phong khẽ cười.
Nhật Thanh thở dài rõ tiếng. “Ông Phong chỉ thích những người như tôi thôi.” Nhật Thanh liếc mắt nhìn Phương Nhi. “Bà Nhi, bà không có cửa đâu.” Nhật Thanh hứ một tiếng rồi đánh mông bước đi.
Tuyết Vân nhìn Tuấn Phong. “Bốn chúng ta lại ngồi với nhau sao.”
Tuấn Phong ngồi xuống bàn của mình. “Vui mà.” Anh mỉm cười.
“Nghỉ hè có gì vui không Phong.” Như Ý ngồi cạnh Tuyết Vân quay xuống.
Tuấn Phong lắc đầu. “Cũng bình thường Ý.”
Trò chuyện chưa được bao lâu thì tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ học bắt đầu. Chủ nhiệm năm nay của Tuấn Phong là thầy Hữu Quang, một thầy giáo dạy văn nổi tiếng của trường và là môn học mà Tuấn Phong thích nhất.
Sau khi sắp xếp lại ban cán sự lớp, Ngọc Quỳnh tiếp tục làm lớp trưởng, Phương Nhi làm lớp phó học tập, Nhật Thanh làm lớp phó văn thể mỹ, thì các chức vụ khác đều bị thay đổi. Tuấn Phong vẫn không nắm giữ bất cứ chức vụ nào, một nụ cười mãn nguyện nở trên môi của anh. Nhật Thanh quay sang thấy được nên liền hứ lên một tiếng.
Về chỗ ngồi thì thầy Hữu Quang ưu tiên cho mọi người chọn chỗ ngồi mình thích. Do vậy thì cả lớp vẫn ngồi yên, vì mọi người đều đã chọn sẵn từ trước. Những tiết học đầu tiên của năm lớp mười hai bắt đầu, Tuấn Phong ngoài việc chép bài thì anh ngồi mơ mộng và suy nghĩ đến những chuyện khác, rồi anh đột nhiên nghĩ tới Thanh Vân. Đang mơ màng mỉm cười trong vô thức thì một âm thanh vang lên.
“Vương Tuấn Phong.” Kim Liên, cô giáo dạy môn sinh học nói lớn. “Em thấy sự phát triển của loài bò sát có gì đáng cười lắm sao.”
Tuấn Phong giật mình đứng dậy ngơ ngác trong khi cả lớp đang nhìn mình. Anh khẽ thấy Phương Nhi đang nhíu mày. Tuấn Phong vội nhanh chóng chống chế. “Em chỉ thắc mắc chứ không có gì hết ạ.”
“Anh thắc mắc cái gì.” Cô Liên chống nạnh nhìn Tuấn Phong.
“Khủng long cũng là một loài bò sát. Vậy tại sao khủng long lại tuyệt chủng, trong khi những loài khác lại được sống.” Tuấn Phong nói nhanh.
Cô Liên tức giận. “Bộ anh không học những bài trước sao. Những phần kiến thức tiến hóa năm ngoái tôi dạy anh đâu rồi. Hay là nghỉ hè xong thì môn sinh học của tôi cũng nghỉ theo.”
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tuấn Phong gãi đầu. “Cô biết là em yếu môn sinh mà.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Vậy môn lý anh có yếu không.” Cô Liên liếc mắt.</font>
Cô định gài em sao,<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"> Tuấn Phong nghĩ nhanh rồi nói. “Em chỉ giỏi môn văn thôi cô ạ.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Vậy sao điểm môn sinh của anh năm ngoái lại cao như vậy.” Cô Liên tiếp tục thắc mắc.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tuấn Phong mỉm cười, lúm đồng tiền của anh lại hiện ra. “Chắc em giỏi quay cóp nữa.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Tôi nhớ là giáo viên coi thi bảo anh nộp bài sớm nhất mà.” Cô Liên khẽ nở nụ cười như vừa bắt được bài. “Anh nói mình giỏi nói láo luôn đi.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Em xin lỗi ạ.” Tuấn Phong hết cách nên cúi mặt xuống.</font>
" alt="Truyện Mây Và Gió" />
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Hôm nay là một ngày đặc biệt nhưng không phải là việc Tuấn Phong đi học lại, mà là ngày Hoàng Thị Thanh Vân, cô nhóc của anh bước vào lớp mười. Nói đúng ra thì cô nhóc chả phải là em gái của anh.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Ba mẹ của Thanh Vân là bạn thân của ba mẹ Tuấn Phong, trong một lần họ đi công tác thì tai nạn xảy ra. Ba mẹ của Thanh Vân đều qua đời và cô trở thành côi nhi. Chính vì vậy mà mẹ của Tuấn Phong mới mang cô về nhà, nhận cô làm con gái của mình và bà bắt một trong hai anh em của Tuấn Phong phải cưới Thanh Vân làm vợ. Ngay từ lúc đó thì Tuấn Phong đã vô cùng thương Thanh Vân, anh luôn bảo vệ, chăm sóc và yêu thương cô như em gái của mình. Nhưng Thanh Vân thì lại không như thế, ngay từ nhỏ thì cô đã thầm thích Tuấn Phong.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Vì ngày đầu tiên Thanh Vân đến trường, do vậy Tuấn Phong xung phong chở cô đi học. Anh muốn giới thiệu và giúp cô nhóc hòa nhập nhanh chóng với mọi người và trường lớp để khỏi bỡ ngỡ.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Đang ngồi trên ghế thì Tuấn Phong thấy Thanh Vân bước xuống. Cô nhóc mang chiếc áo dài học sinh màu trắng, gương mặt cô hồng hào, mái tóc đen dài và đôi môi đỏ thắm, cô từ từ tiến đến trong sự ngơ ngác của anh.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Thật sự thì Tuấn Phong không ngờ cô nhóc của anh đã lớn như vậy, mới hôm nào anh còn thấy Thanh Vân nũng nịu rồi mít ướt, thì giờ đây cô nhóc đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp. Nét đẹp của Thanh Vân còn xinh hơn cả người bạn gái của anh.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Sao anh nhìn em chằm chằm vậy.” Thanh Vân bẽn lẽn cúi mặt xuống, hai má cô đỏ lên. “Bộ trông em xấu lắm sao.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tuấn Phong sực tỉnh. “Không phải.” Anh mỉm cười. “Anh thấy cô nhóc của anh hôm nay hơi lạ.” Tuấn Phong ho nhẹ một cái. “Thôi đi học nào.”</font>
Nhanh chóng lao ra sân rồi dắt xe máy ra, chiếc Honda 67 mà Tuấn Phong cưng như cưng trứng. Đội mũ bảo hiểm xong thì anh quay sang đội cho cô nhóc, cả hai người đều mang hai chiếc mũ ¾ màu đen giống nhau. Tuấn Phong vẫn không dám nhìn Thanh Vân, thật sự thì nét đẹp của cô nhóc khiến anh phải ngượng ngùng.
“Ước gì chở ba mà không phạm luật nhỉ.” Tuấn Kiệt em trai của Tuấn Phong nói khía. “Biết đâu anh trai sẽ chở mình đi học cùng.”
Tuấn Phong hiểu ý chọc ghẹo của Tuấn Kiệt. “Im đi thằng nhóc. Lo đi học đi kẻo trễ kìa.”
Tuấn Kiệt cười lớn. “Anh trai giỡn hoài.” Tuấn Kiệt hích mũi lên. “Xem ai tới trường trước không.”
“Giỏi thì xách xe ra.” Tuấn Phong chọc em mình. “Anh sợ em chắc.”
“Trời nắng thế này.” Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Thôi tạm tha cho anh đấy.”
Chọc ghẹo Tuấn Kiệt xong thì Tuấn Phong nổ máy lao đi. Em trai anh năm nay cũng vào lớp mười và cũng học cùng lớp với Thanh Vân. Vì hai người bằng tuổi nên đi học, hay làm gì hoặc đi đâu cũng có nhau. So với tình cảm dành cho hai anh em, thì ba mẹ Tuấn Phong còn thương Thanh Vân nhiều hơn gấp mầy lần. Anh và em mình cũng chả buồn, mà ngược lại, hai anh em còn thấy vui nữa là đằng khác.
Một lúc sau thì Tuấn Phong tới trường, anh nhanh chóng dẫn Thanh Vân đi tìm lớp rồi hướng dẫn sơ đồ trường học cho cô nhóc. Về lại lớp của mình, lớp 12/2, người đầu tiên mà Tuấn Phong muốn tìm là Phương Nhi, người bạn gái xinh đẹp của anh.
Tuấn Phong và Phương Nhi quen nhau lúc năm lớp một. Trong một lần học thể dục, anh vô tình va chạm với cô khi đang nô đùa với bạn. Nhanh chóng xin lỗi, anh phải chở Phương Nhi về để tạ tội. Kể từ đó thì anh và cô bắt đầu quen nhau. Những lần chở nhau đi học, những ánh mắt hay cử chỉ thân mật trong những lần nói chuyện với nhau, đã khiến mọi người trong lớp phát hiện.
“Phong.” Phương Nhi vẫy tay.
Tuấn Phong khẽ cười bước tới. “Có gì không Nhi.” Anh giả vờ.
“Năm nay Phong định ngồi ở đâu.” Phương Nhi khẽ cười.
Tuấn Phong chỉ tay về phía cuối lớp. “Bàn cũ, chỗ cũ.”
“Phong ngồi hoài ở đó mà không thấy chán sao.” Phương Nhi chau mày lại.
Tuấn Phong gãi đầu. “Phong thích ngồi ở cuối lớp nên không thấy chán.”
“Người ta có ý bảo ông lên ngồi cùng. Chứ ai thèm quan tâm ông thấy chán hay không.” Nhật Thanh chem vào. “Bình thường thông minh lắm mà. Sao mỗi lần gặp bà Nhi lại ngu ngơ như vậy.”
Phương Nhi đỏ mặt. “Bà Thanh, bà nói gì vậy.”
Nhật Thanh hứ lên một tiếng. “Còn nói gì nữa. Bộ điếc hay sao mà đi hỏi.” Nhật Thanh quay sang Tuấn Phong. “Chúng ra vẫn ngồi cùng chứ.”
“Đúng rồi.” Tuấn Phong khẽ cười.
Nhật Thanh thở dài rõ tiếng. “Ông Phong chỉ thích những người như tôi thôi.” Nhật Thanh liếc mắt nhìn Phương Nhi. “Bà Nhi, bà không có cửa đâu.” Nhật Thanh hứ một tiếng rồi đánh mông bước đi.
Tuyết Vân nhìn Tuấn Phong. “Bốn chúng ta lại ngồi với nhau sao.”
Tuấn Phong ngồi xuống bàn của mình. “Vui mà.” Anh mỉm cười.
“Nghỉ hè có gì vui không Phong.” Như Ý ngồi cạnh Tuyết Vân quay xuống.
Tuấn Phong lắc đầu. “Cũng bình thường Ý.”
Trò chuyện chưa được bao lâu thì tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ học bắt đầu. Chủ nhiệm năm nay của Tuấn Phong là thầy Hữu Quang, một thầy giáo dạy văn nổi tiếng của trường và là môn học mà Tuấn Phong thích nhất.
Sau khi sắp xếp lại ban cán sự lớp, Ngọc Quỳnh tiếp tục làm lớp trưởng, Phương Nhi làm lớp phó học tập, Nhật Thanh làm lớp phó văn thể mỹ, thì các chức vụ khác đều bị thay đổi. Tuấn Phong vẫn không nắm giữ bất cứ chức vụ nào, một nụ cười mãn nguyện nở trên môi của anh. Nhật Thanh quay sang thấy được nên liền hứ lên một tiếng.
Về chỗ ngồi thì thầy Hữu Quang ưu tiên cho mọi người chọn chỗ ngồi mình thích. Do vậy thì cả lớp vẫn ngồi yên, vì mọi người đều đã chọn sẵn từ trước. Những tiết học đầu tiên của năm lớp mười hai bắt đầu, Tuấn Phong ngoài việc chép bài thì anh ngồi mơ mộng và suy nghĩ đến những chuyện khác, rồi anh đột nhiên nghĩ tới Thanh Vân. Đang mơ màng mỉm cười trong vô thức thì một âm thanh vang lên.
“Vương Tuấn Phong.” Kim Liên, cô giáo dạy môn sinh học nói lớn. “Em thấy sự phát triển của loài bò sát có gì đáng cười lắm sao.”
Tuấn Phong giật mình đứng dậy ngơ ngác trong khi cả lớp đang nhìn mình. Anh khẽ thấy Phương Nhi đang nhíu mày. Tuấn Phong vội nhanh chóng chống chế. “Em chỉ thắc mắc chứ không có gì hết ạ.”
“Anh thắc mắc cái gì.” Cô Liên chống nạnh nhìn Tuấn Phong.
“Khủng long cũng là một loài bò sát. Vậy tại sao khủng long lại tuyệt chủng, trong khi những loài khác lại được sống.” Tuấn Phong nói nhanh.
Cô Liên tức giận. “Bộ anh không học những bài trước sao. Những phần kiến thức tiến hóa năm ngoái tôi dạy anh đâu rồi. Hay là nghỉ hè xong thì môn sinh học của tôi cũng nghỉ theo.”
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tuấn Phong gãi đầu. “Cô biết là em yếu môn sinh mà.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Vậy môn lý anh có yếu không.” Cô Liên liếc mắt.</font>
Cô định gài em sao,<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"> Tuấn Phong nghĩ nhanh rồi nói. “Em chỉ giỏi môn văn thôi cô ạ.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Vậy sao điểm môn sinh của anh năm ngoái lại cao như vậy.” Cô Liên tiếp tục thắc mắc.</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tuấn Phong mỉm cười, lúm đồng tiền của anh lại hiện ra. “Chắc em giỏi quay cóp nữa.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Tôi nhớ là giáo viên coi thi bảo anh nộp bài sớm nhất mà.” Cô Liên khẽ nở nụ cười như vừa bắt được bài. “Anh nói mình giỏi nói láo luôn đi.”</font>
<font style="line-height: 24px;" data-blogger-escaped-style="line-height: 150%; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">“Em xin lỗi ạ.” Tuấn Phong hết cách nên cúi mặt xuống.</font>
" alt="Truyện Mây Và Gió" />- " alt="Xuất hiện máy điện tử xèng dành riêng để chơi...Angry Birds" />
- ·Nhận định, soi kèo Al Hazem vs Al Safa, 19h35 ngày 15/1: Cửa dưới thất thế
- ·Truyện Quyến Luyến Con Rối Tình Nhân
- ·Truyện Dành Cho Nhân Vật Bị Bỏ Rơi Yêu Thích Nhất Của Tôi
- ·[LMHT] Cập nhật tin tức ngày 05/8
- ·Soi kèo góc Western Sydney Wanderers vs Central Coast Mariners, 15h35 ngày 17/1: Thế trận đôi công
- ·Truyện Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!
- ·Truyện Khóa Trường Mệnh
- ·Truyện Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
- ·Soi kèo góc Al Hilal vs Al Fateh, 22h05 ngày 16/1
- ·Vì sao phím cảm ứng ảo trên Android vẫn tồn tại dù bị ghét?